Nhà hàng Beika, tầng 8.
Khi Shinichi và Ran đến thì gia đình Hattori đã có mặt. Trong khi Kazuha đang loay hoay dỗ dành cậu nhóc Kazuto cái gì đó, thì Hattori đã trông thấy và vẫy tay với anh.
Shinichi cũng ra dấu đáp lại, rồi sải từng bước dài đến bàn của Hattori. Ran thì đang căn dặn người phục vụ về một người sẽ đến sau.
- Trông cậu như vừa được vớt từ dưới cống lên á, Shinichi.
Hattori nhe răng cười nhăn nhở. Dù đã là bố của một nhóc 5 tuổi, nhưng anh chàng trông chẳng có vẻ gì là chín chắn hơn lúc trước. Shinichi nhếch mép cười khẩy, trong khi kéo ghế ra ngồi xuống.
- Vẫn đỡ hơn cậu, lúc nào cũng bốc mùi như mới vớt từ bồn cầu lên í!
- Này này, đừng có mà vu khống- Hattori xoa đầu cậu con trai vẫn đang bận rộn với chiếc máy bay mô hình yêu thích- Nhóc nhà tớ đã ngưng tè dầm từ hồi 2 tuổi rồi.
- 2 anh lúc nào cũng ồn ào như thế mới được à?
Ran tiến tới và ngồi xuống cạnh Shinichi, nhoẻn miệng cười khi bắt gặp ánh mắt rạng rỡ của Kazuha.
- Kazuto, chào mẹ vợ tương lai đi nào. - Hattori vỗ vai cậu con trai, trong khi Kazuha cười lớn.
- Cháu chào...mẹ vợ tương lai ạ- Cậu nhóc khoanh tay, lễ phép.
Cả bàn bật cười trước lối chào ngộ nghĩnh ngây thơ ấy. Shinichi chồm người qua, véo mặt thằng bé, nhăn mặt:
- Sao ko biết chào chú hả, nhóc?
- Này đừng bắt nạt con trai em.- Kazuha đập đập vào tay Shinichi, lườm anh chàng một cái rõ dài khiến anh rụt tay lại và lè lưỡi.
Kazuha quay sang Ran, mỉm cười.
- Cô con dâu tương lai xinh đẹp của tớ đâu rồi nhỉ?
- Con bé đang đến, tớ phóng từ sở làm tới đây chứ có kịp đón nó đâu.
Ánh mắt Ran ánh lên vẻ tự hào khi nhắc đến cô con gái bé nhỏ.
- Em điên thật hay giả vờ điên đấy, Kazuha? - Shinichi nhăn mày- Cưới con bé ấy về chẳng khác nào tự tay dâng con trai mình vào miệng cọp. Á á...
Shinichi la oai oái bởi Ran đã véo mạnh vào hông khiến anh đau điếng. Hattori cười lăn cười bò, ko quên thòng thêm một câu chòng chẹo:
- Cậu quên mất con cọp mẹ đang ở kế bên mình hay sao mà ăn nói như thế, cho đáng, haha...
Nhưng Hattori kịp im bặt khi ánh mắt sắc như dao cạo của Ran lia vào anh. Ý nghĩa rõ ràng là một lời đe doạ " Có muốn tới lượt anh ko?". Hattori cười nhăn nhở tỏ ra vẻ ngây thơ, nhưng trong bụng thì vẫn cười khùng khục với ý nghĩ" Hổ mẹ sinh hổ nữ".
Một giọng nói thình lình vang lên, cắt ngang cuộc vui của mọi người:
- Tôi ko nghĩ là anh có thói quen ve vãn vợ người khác đâu đấy, ngài Shinichi Kudou kính mến!
Ran mừng rỡ quay lại, và giang rộng vòng tay đón cô con gái yêu từ tay chồng mình.
Trong khi đó, gương mặt Shinichi nghiêm lại với một vẻ cực kỳ sầu thảm:
- Tất nhiên nếu vợ ngài không tạo cơ hội cho tôi bằng cách ngày nào cũng lôi cổ áo tôi và buộc tôi phải đưa cô ấy về với lý do chính đáng nhất: chồng cô ấy bận quá ko đến đón được!
Sau đó, gương mặt anh méo mó một cách khổ sở:
- Và dĩ nhiên tôi rất vui lòng nếu có thể từ chối nhiệm vụ đó, với điều kiện vợ ngài ko phải là sát thủ Karatedo nổi tiếng số một Nhật Bản, thưa ngài Hakuba Sugaru đáng kính!
Ran hôn siết cô bé gái đang cười rạng rỡ trong bộ váy hoa màu đỏ rực rỡ, sau đó nhón chân hôn nhẹ lên má người đàn ông có mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục đẹp tuyệt vời vừa đến.
- Đừng trêu anh ấy nữa, anh yêu. Nếu ko từ mai ai sẽ là tài xế đưa em về mỗi khi anh ko rảnh đây chứ.
- Cậu trông lúc nào cũng lịch lãm và chững chạc, khác hẳn con chuột nhếch nhác kia suốt ngày chỉ vùi đầu vào máy tính và hồ sơ đến quên cả tắm rửa. Nên ko cần ghen tuông vớ vẩn thế đâu, Hakuba. Hoạ có điên mới bỏ cậu đến với cậu ta.
Kazuha và Ran cùng bật cười.
Hakuba cúi xuống hôn lên trán Ran, sau đó xoa đầu cô con gái nhỏ. Anh gật đầu chào vợ chồng Hattori kèm theo một nụ cười-đẹp-ko-thể-nào-đẹp-hơn.
Ran xích lại gần Kazuha, chừa một khoảng trống giữa cô và Shinichi, sau đó ra hiệu cho Hakuba tìm ghế và ngồi xuống.
Bữa ăn tối mừng kỷ niệm 6 năm ngày cưới của cặp đôi Kazuha-Hattori cuối cùng cũng đông đủ.
Đầu tiên là Shinichi, anh nâng ly rượu Sherry quen thuộc- loại rượu yêu thích suốt 6 năm qua của anh, kèm theo lời chúc mừng vừa ranh mãnh vừa chân thành:
- Kỷ niệm 6 năm Hattori chính thức vào trại giam bóc lịch với án tù chung thân, tớ hi vọng giám ngục Kazuha có thể nhẹ tay mà ko bóc lột quá mức "sức lao động" của cậu ấy, và đừng để cậu ta phải đi làm với vẻ xác xơ tiều tuỵ bởi cá việc mà ai-cũng-biết-là-việc-gì-đấy.
Mặt Kazuha bắt đầu đỏ lựng như trái cà chua chín, trong lúc Hattori cười tinh quái:
- Ấy thế mà có khối người muốn lại ko được đấy, ví dụ như ai kia...
Anh choàng tay qua vai vợ, và hôn lên má cô một cái thật kêu.
- Và anh tình nguyện chịu án tù chung thân lẫn các hình thức bóc lột sức lao động đến từ em, vợ yêu ạ.
- Máy lạnh hôm nay mở ở nhiệt độ mấy mà làm mình dựng cả lông tóc lên hết thế này...- Shinichi rụt vai lầm bầm.
- Nhưng Hattori cũng nói đúng đấy, anh nên lấy vợ đi, ế đến nơi rồi còn gì, Shinichi.
Ran nhìn anh cười, trong khi tay vẫn đang loay hoay với sợi nơ buộc tóc cho cô bé Hayami.
- Thôi thôi, tha cho anh đi Ran.- Shinichi liếc Hakuba, nhăn nhó- Kết hôn để trở thành một người tưng tửng như Hattori hay ông lão khó tính như Hakuba, toàn thân lúc nào cũng bốc mùi sữa, bỉm á? Thà chết còn hơn!!!!!!
- Hừ, còn toàn thân bốc mùi nước cống thì hay ho lắm ấy à- Hakuba nhìn anh chế giễu. Dù biết rõ Shinichi và Ran chỉ là bạn thanh mai trúc mã nên thân thiết từ bé, nhưng anh vẫn ko khỏi khó chịu và ganh tỵ về quá khứ của 2 người.
- Ôi dzào, ở dơ thì sống lâu ấy mà- Shinichi trề môi, nặn ra một nụ cười kinh dị.
- Mẹ, con muốn chơi nhà gỗ.
Hayami bắt đầu thỏ thẻ. Con bé luôn ko thể ngồi yên một chỗ quá 10 phút. Ku cậu Kazuto cũng hưởng ứng bằng cách giật giật cổ áo Kazuha, cất giọng mè nheo:
- Mẹ, con cũng muốn chơi nhà gỗ.
Hayami nhìn Kazuto, đôi môi hồng xinh xắn nở một nụ cười trong trẻo, để lộ mấy chiếc răng be bé xinh xinh. Dù chỉ 3 tuổi, nhưng Hayami sớm được thừa hưởng mọi nét đẹp từ cha mẹ, một diện mạo hoàn mỹ kết hợp giữa hai dòng máu Anh-Nhật.
Và Ran thì chưa bao giờ từ chối điều gì khi cái miệng xinh xinh ấy nũng nịu.
Còn Kazuha thì luôn giương cờ trắng trước mọi yêu cầu của chàng quý tử, nếu ko muốn thằng nhóc quậy tưng lên.
Vả lại, họ cũng muốn để 3 người đàn ông lại với nhau. Dù sao thì với mấy lão ấy, được dăm ba câu lại quay về công việc, vụ án, nghe mà nhức cả đầu.
Thà ra ngoài với lũ trẻ đáng yêu này còn hơn.
Ran và Kazuha vui vẻ tạm biệt các đức ông chồng, dẫn 2 đứa bé xuốnng tầng 2- nơi có khu vui chơi thiếu nhi nổi tiếng khu Beika.
Bóng 2 người vừa khuất sau cánh cửa kính, Hattori đã ngả người hẳn ra sau ghế, lấy tay phẩy phẩy ra chiều sung sướng.
- May quá, các bà quản gia đã đi rồi.
Hakuba cười khẩy, ném cho Hattori một cái nhìn trêu chọc.
- Cố mà tận hưởng những giây phút tự do hiếm hoi đi nhá, anh bạn.
- Chứ cậu thì ko chắc? - Hattori chắp hai tay sau ót, trả lời với vẻ giễu cợt.
Hakuba nhún vai, quay sang nhìn Shinichi đang dùng ngón tay búng tách tách vào mép ly rượu, cứ như đó là một trò chơi vui thích lắm ko bằng.
- Này, cậu định ở vậy suốt đời thật đấy à?
Shinichi ngước lên nhìn Hakuba, cười.
- Có thể.
- Thật khó tin. - Hakuba chống hai tay xuống bàn, cằm đặt lên mu bàn tay theo thói quen mỗi khi anh phải suy nghĩ về vấn đề gì đó.
- Tớ nghĩ cậu nên từ bỏ đi, Shinichi.- Hattori sau khi trầm ngâm một lúc, bắt đầu nói- Đã 6 năm rồi, vẫn ko có chút tin tức gì về cô ấy cả.
Hakuba nghiêng đầu sang nhìn Shinichi với ánh mắt thông cảm.
- Cậu vẫn tin rằng cô ấy sẽ trở về à?
Shinichi ko nói gì, đôi mắt anh vẫn dán vào những giọt rượu sóng sánh chập chờn trong chiếc ly thuỷ tinh trong suốt.
- Là một thám tử, cậu biết bất luận vụ nào cũng cần bằng chứng. - Hakuba nói tiếp- Nhưng chẳng có bằng chứng nào trong tay cậu có thể chứng minh được cô gái ấy sẽ trở về.
- Cô ấy sẽ trở về- Shinichi thấp giọng- Trái tim tớ chính là bằng chứng hữu hiệu nhất.
- Một kẻ ngốc- Hakuba lắc đầu.
- Nhưng kẻ ngốc nhất thường là kẻ may mắn nhất- Hattori mỉm cười với Hakuba- Tớ hi vọng may mắn sẽ đến với gã ngốc này.
...
Kazuto và Hayami đã yên vị trong khu nhà gỗ thiếu nhi với nụ cười thoả mãn. Ran và Kazuha ngồi bên ngoài, với 2 cốc cafe sữa ngọt lịm và dõi theo từng bước chân của hai đứa trẻ.
- Mới đó mà nhóc Hayami đã 3 tuổi, nhanh thật.
Kazuha xoay xoay cốc cafe trong tay.
- Uhm, thời gian ko chờ đợi ai cả, còn chúng ta thì sắp thành những bà già mất rồi.
Ran bật cười.
Tiếng cười của cô vẫn trong veo như ngày nào, như những tiếng chuông gió lanh canh rạng rỡ.
Kazuha nhìn cô, với một vẻ thắc mắc khó hiểu.
Cô ấy thực sự đã quên được tình cảm đối với Shinichi sao?
Dù sao tình cảm gắn bó suốt 20 năm đâu dễ 1 sớm 1 chiều mà phai nhạt.
Ran dường như cũng nhận ra cô bạn thân thiết hình như có điều gì khó nói.
Thật ra tuy nói là thân, nhưng từ sau khi Kazuha có em bé, cô rất bận rộn, suốt ngày ngập trong công việc, chồng con, nên hiếm khi nào có thời gian đi chơi với Ran như xưa. Hôm nay là ngày rất rất rất đặc biệt, khi mà mọi người đều có mặt đông đủ thế này.
- Có chuyện gì à, Kazuha...?- Ran tò mò nhìn Kazuha.
- Ờ ko, ko có gì - Kazuha giật mình. Cô ko muốn hỏi, lỡ đụng đến vết thương lòng của Ran thì sao. Dù sao đối với cô ấy, đó cũng chẳng là hồi ức tốt đẹp gì.
Nhưng Ran thì ko nghĩ vậy. Sau khi trở thành mẹ, bản năng người phụ nữ khiến cô trở nên nhạy cảm hơn nhiều. Cô đặt tay lên bàn tay Kazuha.
- Có gì thì nói đi. Ko phải lúc nào tớ và cậu cũng có thời gian tâm sự như thế này đâu.
Kazuha đặt một bàn tay lên tay Ran, lưỡng lự.
Cũng đúng.
Nếu thật sự cô ấy có đau khổ một chút, hay có khúc mắc dồn nén gì đó, nói ra vẫn dễ chịu hơn.
Kazuha nhìn thẳng vào mắt Ran, cố dịu giọng thật nhẹ nhàng.
- Cậu...thật sự quên được Shinichi rồi à?
Ran sững người.
Cô khá ngạc nhiên dù đã lờ mờ đoán trước điều cô bạn sắp hỏi. Nhưng ko ngờ là thẳng thắn đến vậy, rất đúng với tính cách của Kazuha.
- Xin lỗi nếu câu hỏi của tớ có làm cậu buồn- Kazuha bắt đầu lo lắng khi nhìn phản ứng của Ran.
- Không có- Ran dịu dàng nhìn vẻ bối rối của Kazuha.- Tớ làm sao có thể quên được Shinichi cơ chứ.
Đáp lại đôi mắt đang mở to vì kinh ngạc của Kazuha, Ran khúc khích:
- Tớ có bị mất trí nhớ đâu mà quên hắn ta chứ.
- Ôi trời, Ran...- Kazua đấm nhẹ vào tay Ran- Cậu chọc tớ.
-Kazuha này- Ran vỗ nhẹ vào tay Kazuha- Dĩ nhiên tớ hiểu cậu muốn hỏi gì. Tớ chỉ là đang tìm câu trả lời chính xác để cậu dễ hiểu nhất thôi.
- Huhmm..- Kazuha nhíu mày.
Ran quay lại tìm màu váy đỏ thân yêu, trước khi tiếp tục câu chuyện.
- Tớ... dĩ nhiên là vẫn nhớ cậu ấy, như một kỷ niệm đẹp thời đi học...- Và cô quay lại nhìn Kazuha bằng đôi mắt trìu mến- Và dĩ nhiên vẫn thích cậu ấy, như một người bạn tri kỷ thân thiết từ bé, và bây giờ, hơn hết là một đồng nghiệp, một cấp trên đáng ngưỡng mộ.
- Tớ thật sự tiếc..- Kazuha chép miệng- Tớ nghĩ rằng cậu và Shinichi rất đẹp đôi.
- Thế tớ và Hakuba ko đẹp đôi à- Ran liếc xéo cô bạn thân bằng đôi mắt hờn dỗi.- Ý cậu là tớ ko xứng với ông chồng đẹp trai, lịch lãm, hào hoa phong nhã của tớ chứ gì.
- Ran, tớ nói thật mà- Kazuha lắc đầu- Tớ ko hề nghĩ rằng chuyện của cậu và Shinichi lại nghiêm trọng đến thế...
- Đẹp đôi đâu phải là tất cả đâu, Kazuha- đôi mắt Ran chợt trở nên xa xăm- 2 người muốn đến với nhau, chung sống với nhau hạnh phúc, đâu phải chỉ 2 chữ đẹp đôi là đủ. Còn phải nói tới duyên phận nữa.
- Hai người đã ở bên nhau một thời gian rất lâu, đó chẳng phải là duyên phận sao?
- Trong tình cảm, đâu phải chỉ có ở bên nhau lâu là được- Ran cười, một nỗi buồn thoáng hiện trên môi- Như bố mẹ tớ ấy, cũng là thanh mai trúc mã, cũng ở bên nhau mấy chục năm đến khi có tớ, kết cuộc vẫn là chia tay.
Kazuha thở dài.
Ran nói cũng đúng.
Nhưng mà...
- Hai người rất hiểu nhau, và cậu đã trải qua thời gian chờ đợi dài đằng đẵng khi cậu ấy mất tích. Tớ cho rằng qua bao nhiêu gian khó ấy, hai người..đáng lý nên là 1 cặp mới đúng.
- Chờ đợi...- Ran chống cằm , ánh mắt cô di chuyển theo chiếc váy đỏ đang tung bay- Đó chẳng phải là cảm giác dễ chịu gì, nhất là khi cậu nhận ra rằng sự chờ đợi ấy sẽ dẫn cậu ra khỏi con đường thẳng tắp trước giờ cậu vẫn đi.
Cô nhìn Kazuha.
Lặng im một lúc.
- Tớ chưa bao giờ hối hận cả, Kazuha. Nếu ngày hôm đó, tớ và anh ấy dây dưa ko nói rõ với nhau, thì tớ sẽ chẳng theo mẹ sang Anh du học. Tớ cũng ko gặp Hakuba. Tớ sẽ chẳng có những ngày tháng hạnh phúc tràn ngập nụ cười bởi sự tinh tế và dịu dàng của anh ấy, thay vào đó chắc lại là chuỗi ngày chờ đợi trong mỏi mòn, đau khổ và tự dằn vặt mình đến chết mất.
Ran bật cười khi nhớ lại những ngày tháng cũ.
- Tớ và Shinichi thích nhau, nhưng chưa hẳn đã là một tình yêu chín muồi. Chỉ đơn giản là chúng tớ đã quen với sự có mặt của đối phương trong đời nhau, trên đường đi học, trên đường vào lớp, trong những cuộc đi chơi ở công viên. Đến nỗi, chúng tớ có khi đã ngộ nhận đó là tình yêu.
- Ngộ nhận ư..? - Kazuha lẩm bẩm
- Khoảng cách giữa thích và yêu rất mong manh, nhưng cũng rất rõ rệt khi đã nhận ra. Chúng tớ nhận ra chúng tớ hiểu nhau- đơn giản vì bọn tớ ở bên nhau suốt 20 năm rồi. Chúng tớ nhớ nhau- đợn giản vì chúng tớ đã quen với sự có mặt của đối phương, quen nghe giọng của đối phương mỗi ngày suốt 20 năm. Nó là 1 thói quen ko thể bỏ, giống như việc cậu luôn uống cafe mỗi sáng suốt 20 năm và một hôm đột nhiên cậu ko được uống nữa vậy.
Ran nói thật chậm rãi, thật từ tốn như thể những lời nói này cô đã cất giữ từ lâu lắm rồi. Thứ chân lý cô đã giác ngộ lâu lắm rồi.
- Nhưng bất cứ thói quen nào cũng phải thay đổi khi cơ hội thích hợp đến.
Kazuha nhún vai.
- Tớ nghĩ lý do chính 2 người chia tay là vì cô ta đấy chứ?
- Cô ấy chính là cơ hội của chúng tớ. - Ran mỉm cười- Cô ấy đến để giúp chúng tớ nhận ra sự ngộ nhận về thứ tình cảm đã khiến tớ và cậu ấy đau khổ suốt bấy lâu nay thật ra là gì. Và cô ấy giúp tớ nhận ra, yêu một người là như thế nào.
Ran nhớ lại đôi mắt xanh biếc của Shiho 6 năm trước.
Đôi mắt u buồn, lặng lẽ.
Nó khiến trái tim Ran chùn xuống trước bao dự định ban đầu. Ran nghĩ là cô sẽ rất tức giận, sẽ quát mắng cô gái đã hành hạ tinh thần Shinichi suốt 4 năm qua, đã đẩy trái tim Shinichi dần rời xa cô.
Nhưng khi bắt gặp đôi mắt ấy, tất cả ý nghĩ của cô đều tan biến.
Bởi cô nhìn thấy sự đau khổ lẫn tuyệt vọng chứa trong ấy.
Bởi cô nhìn thấy sự chân thành và cả ai oán trong ấy.
Và bởi, cô nhìn thấy cả một tình yêu mênh mông vô bờ bến trong ấy.
Cô ấy đã yêu Shinichi nhiều hơn những gì mà cô nghĩ.
Cô ấy lặng lẽ yêu Shinichi suốt những năm tháng đen tối của cuộc đời mình, lặng lẽ làm cái bóng bên lề hạnh phúc của cô và Shinichi.
Cô ấy...chưa từng nghĩ là sẽ cướp Shinichi từ trong tay cô.
Thậm chí là sau tất cả những gì cô ấy đã đánh mất- để bảo vệ Shinichi.
Hôm đó, Ran nhìn thấy những lọn tóc màu nâu đỏ dài ngang lưng, đang run nhẹ theo nhịp thổn thức kìm nén của cô.
Ánh mắt sẫm màu, tựa như hoàng hôn đang dần tắt, khiến người nào nhìn vào đều bất chợt buồn man mác.
Đôi môi nhợt nhạt vẫn chưa kịp hồi phục sau những biến cố đã xảy ra, mấp máy nói với cô bằng chất giọng trầm nhẹ.
" Hãy đem lại hạnh phúc cho người ấy nhé. Tôi luôn cầu chúc cho 2 bạn."
Rồi cô ấy ra đi.
Mang theo cả trái tim chằn chịt những vết sẹo của day dứt, ân hận, đau khổ của Shinichi.
Mang theo nụ cười của Shinichi.
Mang theo thế giới rực rỡ niềm vui, tràn trề sức sống của Shinichi.
Cô ấy ra đi, mang theo cả thế giới của anh ấy.
- Ran..? - Kazuha đặt một tay lên vai cô, vỗ nhẹ.
- Cô ấy...thật sự yêu Shinichi bằng cả trái tim. - Ran nhỏ nhẹ.- Cô ấy chọn cách rời khỏi, để ko làm vật cản giữa bọn tớ. Nhưng cô ấy ko biết rằng, trái tim Shinichi cũng chết đi vào ngày đó. Mà giữ lại một cái xác sống ko có trái tim thì ích gì với tớ chứ.
- Vậy bây giờ..cậu hạnh phúc chứ? - Kazuha nhìn cậu con trai đang dắt tay tay cô bé váy đỏ chạy loanh quanh trong khu nhà gỗ.
Đôi mắt Ran ngời lên những tia sáng rạng rỡ, khi cô bé Hayami quay lại, mỉm cười với cô và vẫy vẫy đôi bàn tay bé xíu trắng nõn.
- Tớ rất hạnh phúc, Kazuha.
Cô nhìn ngược về phía thang máy, thầm thì.
- Và tớ mong hạnh phúc của anh ấy cũng sẽ sớm trở về với khổ chủ.
Tớ và cậu mến nhau trong tình bạn
Không bao giờ-và mãi mãi-chẳng yêu nhau
Vẫn sánh đôi nhưng hai đứa bắc cầu
Theo hạnh phúc và tương lai mỗi đứa
Cũng có lúc cậu cười rung lòng tớ
Phút dằn lòng tớ trấn tĩnh lại ngay
Cũng có lúc cậu nhìn tớ ngất ngây
Tớ ngoảnh mặt tránh phút giây xao xuyến
Để tình bạn luôn thiêng liêng cao quý
Đẹp hơn nhiều khi hai đứa yêu nhau.
....